Tuần này, Báo Washington Post đã đưa tin về chiến dịch chống lại quyết định của Tổng thống Obama cho phép ngừng trục xuất tạm thời 5 triệu di dân bất hợp pháp, cha mẹ của con mang quốc tịch Mỹ. Trong nội dung chi tiết, bài báo tranh luận rằng trước đây chưa từng có tiền lệ về hành động đơn phương quyết định hành pháp từ tổng thống, không xét thấy được sự tương đồng về quyết định hành pháp mà tổng thống Obama đang vạch ra so với các tổng thống tiền nhiệm đã từng đưa ra trước đây. Việc trích dẫn quyết định hành pháp trong quá khứ chỉ là nổ lực của những người ủng hộ nhằm che đậy và bào chữa cho việc vượt quá quyền hạn của tổng thống Obama, qua Hành Động Đưa Ra Mệnh lệnh Hành Pháp về Di trú; ví dụ như đưa ra dẫn chứng chương trình Công Bằng Gia Đình được ban hành bởi Tổng thống Reagan và Tổng thống Bush. Thực tế cho thấy, bài báo đã gọi dẫn chứng trên là không thể chấp nhận và bào chữa được. Việc tranh cãi là đúng. Vì chúng ta tin rằng việc đưa quyết định hành pháp của các tổng thống tiền nhiệm, cũng như ban hành chương trình Công Bằng cho Gia Đình mang tính chất chính trị vô cùng quan trọng và giải thích vì sao ảnh hưởng đến ngay hiện tại sau hơn gần hai thập kỷ.

Như chúng tôi đã giải trình ở một vài bài viết đăng tải, các vị tổng thống kể từ sau thời tổng thống Eisenhower đã sử dụng quyền hành pháp của mình để bảo vệ di dân, bao gồm cả di dân bất hợp pháp. Chúng ta đã nhận thấy, chính sách Công Bằng cho Gia Đình được ban hành bởi Tổng thống Reagan và mở rộng hơn bởi tổng thống Bush, Sr., đặc biệt liên quan, đến mục tiêu tổng thể của chương trình, cũng như mục tiêu chính trị tại thời điểm đó. Với sự tôn trọng vào mục đích của chính sách, nghiên cứu của chúng tôi chỉ ra rằng cả nguồn chính thống từ chính phủ và tổ chức ủng hộ đều tin rằng 1.5 triệu người có thể được thừa hưởng chương trình Công Bằng cho Gia Đình. Được hành thành nhằm mục đích ngưng trục xuất trẻ em và hôn thê của những di dân bất hơp pháp, những người không được hưởng chương trình hợp pháp hóa được phê duyệt bởi Quốc hội 1986. Cũng như hiện nay, số người được hưởng lợi từ quyết định hành pháp của tổng thống vào khoảng 40% tổng số di dân bất hợp pháp. Và cũng như hiện nay, tổng thống Reagan, và sau đó là tồng thống Bush, đã bất chấp việc bị Quốc hội cô lập, bằng việc cho phép những thành viên gia đình này được tiếp tục sinh sống tại Mỹ. Việc nhận thấy rằng con số 1.5 triệu là điển chính trong tranh cải chính trị và chính sách, lại thất bại trong việc chỉ ra sự hệ trọng hơn: số lượng di dân hợp pháp được thường hưởng chính sách đã không gây ra quan ngại cũng như hành động vi hiến mà chúng ta đang biết hiện nay. Cũng nên xét thấy những vấn đề lúc đó không gây nhiều tranh cãi như lúc này.

Tổng thống Reagan và tổng thống Bush đã dùng quyền hành pháp của mình nhằm giúp thành viên gia đình được đoàn tụ. Hai ông đã làm vậy dù cho thực kế Quốc hội đã ra quyết định cứng rắn, thành lập chương trình cho phép hợp pháp hóa di dân bất hợp pháp nhưng không bao gồm con cái và hôn thê của họ. Vào thời điểm Công Bằng cho Gia đình được thực thi, Quốc hội đã không xác định rõ ràng trong việc ban hành luật bảo vệ những thành viên trong gia đình. Thay vào đó, chương trình của Tổng thống Reagan và Bush, dựa trên lòng thương cảm, tạo động lực cho Tổng Thống đưa ra quyết định cần phải cải tổ luật di trú với sư vị tha và chuẩn mực.

Chúng tôi đồng tình với ban tòa soạn của báo Post về “thực tế lên tiếng”. Chúng tôi đơn giản là tin vào việc ủng hộ quyết định hành pháp về di trú của các tổng thống tiền nhiệm cần được xem xét lại các số liệu và thông tin thực tế trước khi đưa ra bất cứ kết luận nào về hành động của tổng thống đương nhiệm về tính pháp lý cũng như tầm ảnh hưởng. Tổng thống Bush và Reagan rõ ràng đã cho thấy sự vị tha đến các gia đình bị chi cắt bởi hệ thống di trú lỗi thời, đang gây ra hiện trạng như hiện nay.

Nguồn Wendy Feliz (dịch bởi D.Q.B)