Originally heard on Tell Me More
MICHEL MARTIN, HOST: Xin chào mọi người. Đây là chương trình TELL ME MORE đến từ NPR News. Tôi là Michel Martin. Chương trình tháng này tập trung vào di sản của người Mỹ gốc Á và Thái Bình Dường. Đây là thời gian dành cho việc ghi nhận những đóng góp của những người dân có nguồi gốc từ những đất nước này, cùng nhau xây dựng nên nước Mỹ. Không thể phủ nhận rằng, khi nhiều người Mỹ tìm kiếm các tài năng giáo dục, họ đã tìm được rất nhiều người có nguồn gốc Châu Á.
Hiện Nay, những ý tưởng về việc người Mỹ gốc Á đang được tập trung thúc đẩy học tập trong những năm gần đây bởi nhiều thứ, nhưng có lẽ công khai nhất là của giáo sư luật Yale Amy Chua, tác giả của “Battle Hymn of the Tiger Mother” và đồng tác giả của “The Triple Package”. Bây giờ, chúng ta sẽ nói chuyện với cô ấy về những quyển sách và tranh luận rằng những tiêu chuẩn cao và vô nghĩa của những cha mẹ Trung Quốc – Mỹ đã là nhân tố để nâng cao điểm số học tập. Một trong những chỉ trích về Amy Chua rằng những kiến thức của cô trong lĩnh vực này không đủ.
Vâng, hiện nay, hai học giả có chuyên môn trong lĩnh vực này đang muốn đào sâu vào vấn đề này và họ cho rằng câu chuyện về thành tích của người Mỹ gốc Á phức tạp hơn nhiều. Họ đều là giáo sư ngành xã hội học. Chào mừng Jennifer Lee ở đại học California ở Irvine. Rất vui khi bạn gia nhập với chúng tôi.
JENNIFER LEE: Cảm ơn đã mời tôi đến với chương trình này.
MARTIN: Amy Hsin dạy tại trường Queens College tại New York. Chào mừng bạn
AMY HSIN: Rất vui được gặp mọi người
MARTIN: Gần đây họ đều công bố một nghiên cứu về nền tảng sự thành công của người Mỹ gốc Á.
MARTIN: Giáo sư Lee, chúng tôi sẽ bắt đầu với bạn. Bạn đã bắt đầu nghiên cứu về những cha mẹ thúc ép con cái trong việc học hành. Điều gì còn thiếu trong trách nhiêm của cha mẹ về việc thành công của con cái?
LEE: Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Và tôi sẽ nói rằng có một vài điều còn thiếu. Một là ngay cả từ Amy Chua – cha mẹ cô có học vấn cao. Cha cô là một giáo sư tại Berkeley. Và vì vậy cô được dành một số lợi ích đã giúp cô tiến xa hơn, cũng như nhiều người trong chúng ta là Đông Á và Nam Á.
Nếu bạn nhìn vào hồ sơ của các nhóm này, họ đang đánh giá cao hơn giáo dục hơn so với những người nhập cư khác, những người đến Hoa Kỳ. Và họ đang cao hơn giáo dục hơn so với người Mỹ trung bình. Và do đó, con cái của những người nhập cư châu Á, giống như những người nhập cư Trung Quốc, có xu hướng để đạt được kết quả giáo dục cao một phần là do cha mẹ của họ được giáo dục rất cao.
MARTIN: Giáo sư, tôi nghĩ vấn đề này thực sự nhạy cảm – ý tưởng về lợi thế di truyền vốn có. Bạn đã tìm gì? Và những gì bạn muốn thêm vào cuộc trò chuyện này?
LEE: Đồng tác giả của tôi, Yu Xie (ph), tại Đại học Michigan và tô đã phân tích hơn 5.000 sinh viên châu Á và trắng người được theo dõi từ mẫu giáo đến trung học. Và chúng ta thấy rằng người châu Á không làm tốt hơn bởi vì họ thông minh hơn. Ngoài ra còn có những ưu điểm và hoàn cảnh gia đình. Nhưng nó là một lời giải thích không đầy đủ cũng bởi vì ngay cả những người nhập cư nghèo bị thiệt thòi Châu Á có xu hướng làm tốt hơn so với đồng nghiệp của tầng lớp trung lưu da trắng.
MARTIN: Đó là những gì tôi muốn nói tới – tôi muốn đào sâu vào câu hỏi đó. Vì vậy, ngay cả khi bạn lấy đi các lợi ích của việc có cha mẹ là người có học vấn cao, anh vẫn có thể học kèm – những gì bạn đã tìm thấy rằng những cá nhân có những điểm số và thứ hạng cao hơn?
LEE: Chúng tôi thấy rằng cách làm việc giải thích chủ yếu khoảng cách thành tích châu Á-trắng trong các thứ hạng. Đây là cách làm việc được đo bằng xếp hạng của giáo viên về sự chú tâm của trẻ em, động lực của họ, họ đã cố gắng thế nào trong lớp học.
MARTIN: Bạn biết đấy, tôi muốn hỏi bạn về điều đó và tôi rất vui vì bạn đã chia sẻ vấn đề này. Làm thế nào để bạn có thể kiểm tra rằng họ thực sự đã làm việc chăm chỉ hơn hoặc khiền giáo viên của họ tin rằng họ đã làm? Trong thực tế, chúng ta có thể nói rằng họ đã được hưởng lợi từ một khuôn mẫu tốt hay không?
LEE: Ví dụ, người châu Á cho biết họ dành nhiều thời gian làm bài tập hơn các đồng nghiệp da trắng của họ. Do đó, tôi nghĩ rằng, đó là sự khác biệt thực tế trong hành vi. Những người châu Á cũng được cảm nhận là dân tộc thiểu số mô hình. Họ nhận thức được tự nhiên hơn năng khiếu về trí tuệ và ham học hơn bằng cách tự nhiên. Và do đó, điều này chắc chắn ảnh hưởng đến cách giáo viên nhận thấy học sinh có những kỳ vọng giáo dục cao hơn cho sinh viên châu Á, cho họ cơ hội thứ hai. Nó cũng ảnh hưởng đến cách người châu Á nhìn thấy chính mình và xem thành tích như cả hai có thể đạt được và mong đợi và chắc chắn có thể giúp ảnh hưởng đến hiệu suất.
MARTIN: Cả hai đang nêu ra các ý tưởng rằng có một số lợi thế di truyền. Hãy đặt vấn đề này qua một bên.
LEE: Ok.
HSIN: Ok.
MARTIN: Có phải hai bạn đang có chung một ý tưởng như là cha mẹ khó khắn? Ví dụ như khoá rẻ ở tầm hầm để luyện tập violin. Giáo sư Lee, bạn đang đề cập đến vấn đề sự sung túc và Giáo sư Hsin, bạn đã đề cập đến vấn đề đạo đức trong công việc. Vậy giáo sư Lee, thế còn những thói quen thì sao?
LEE: Tôi nghĩ rằng đó là một điểm tuyệt vời mà Giáo sư Hsin đưa lên. Và tôi sẽ nói một vài điều mà chúng tôi cũng thấy rằng con cái của cha mẹ tầng lớp lao động người Trung Quốc và Việt thực sự đạt kết quả cao trong giáo dục. Và vì vậy một trong những điều chúng ta tìm thấy được rằng vì cha mẹ nhập cư châu Á hiểu rằng di động là có thể ở Hoa Kỳ, nhưng họ cũng lo sợ rằng con cái của họ có thể phải đối mặt với sự phân biệt trong thị trường lao động Mỹ khi họ không phải là người da trắng, họ đã bổ sung giáo dục con cái với các chương trình sau giờ học. Nhiều người trong số này được cung cấp trong cộng đồng dân tộc – vì vậy có rất nhiều chương trình SAT, các khóa học chuẩn bị đại học, dịch vụ dạy kèm. Và những chương trình học này thường có giá thấp hoặc miễn phí. Tầm quan trọngcủa việc này đây là những nguồn lực sẵn có trong cộng đồng dân tộc và không bằng nhau có sẵn cho tất cả các nhóm là một điểm quan trọng mà tôi muốn đưa lên.
MARTIN: Nếu bạn chỉ cần tham gia với chúng tôi, chúng tôi đang nói về huyền thoại và sự thật xung quanh thành tích học tập người Mỹ gốc Á với hai giáo sư xã hội học đã nghiên cứu kĩ lưỡng vào câu hỏi này trong nghiên cứu của họ. Chúng tôi đang nói chuyện với Jennifer Lee thuộc Đại học California, Irvine. Và Amy Hsin của Queens College ở New York. Giáo sư Hsin, có phải bạn đã phát hiện ra rằng có một nhược điểm trong việc có một khuôn mẫu tích cực hoặc kì vọng về thành tích cao trong học tập? Bạn có thể nói them về điều này không?
HSIN: Vâng, chúng tôi đã phân tích việc này trong dữ liệu của chúng tôi và chúng tôi thấy rằng người châu Á, so với các đồng nghiệp người da trắng của họ, có xu hướng tự ti. Và họ cũng có xu hướng có nhiều xung đột với cha mẹ của họ. Và chúng tôi cho rằng đây là một phần là do những kỳ vọng giáo dục cao được đặt trên họ bởi gia đình và công đồng.
MARTIN: Bạn biết đấy, chúng tôi đã nghe điều này trước từ các nhóm khác. Trong thực tế, thậm chí chúng tôi nói đùa về việc này. Nó là gì – là nó giống như một loại kì thị người của người Do Thái đối với những người chỉ có bằng cử nhân. Tương tự như vậy. Cũng có một loại kì vọng của xã hội đối với những người Mỹ gốc Châu Á rằng sẽ thật tồi tệ nếu bạn không đat được những tiêu chuẩn?
HSIN: Nó không phải chỉ là bạn không hài long khi bạn không đáp ứng được những kỳ vọng cao. Những người được phỏng vấn cảm thấy như họ không phải là người Mỹ gốc Á, và họ đã có khả năng để từ chối sắc tộc hoặc chủng tộc của họ, vì họ không cảm thấy như họ giống như Trung Quốc khác. Và hình ảnh của họ khác của Trung Quốc-Mỹ là những ai là thành đạt cao nhất. Vì vậy, họ đang đo thành công của họ chống lại các yêu cầu đặc biệt này. Và tôi muốn cũng lấy thời điểm này để đề cập đến một trong những hậu quả nghiêm trọng hơn về điều này. Trong vài tuần qua, ba sinh viên đại học người Mỹ gốc Á đã tự tử.
Và gần đây nhất trong số đó là Jiwon Lee, 29 tuổi, từng là sinh viên nha khoa năm thứ tư của trường Đại học Columbia. Và cô ấy đã để lại một tờ giấy trong phòng của cô ấy rằng xin lỗi vì đã không sống theo nguyện vọng. Và vì vậy tôi đề cập đến điều này bởi vì tôi nghĩ rằng nó rất quan trọng để hiểu rằng những thành kiến về mô hình thiểu số rất nguy hiểm và có hậu quả rất thực tế mà cần phải được giải quyết.
MARTIN: I’m glad you brought that up because one of the things I was going to ask you since both of you have delved into these sensitive areas is that, you know, you’ve got other people whose intelligence is continually demeaned, whose standing at academic institutions is consistently questioned. And they might wonder, why should we care? Help me again understand why you feel it’s really important to understand these nuances, Professor Lee? MARTIN: Tôi rất vui vì bạn đã chia sẻ điều này bởi vì đây là một trong những điều tôi sẽ hỏi bạn kể từ khi cả hai bạn đã đào sâu vào vấn đề này bạn biết, bạn cũng biết rằng những người có trí thong minh cao luôn yếu đuốiVà họ có thể tự hỏi, tại sao chúng ta phải quan tâm? Giúp tôi một lần nữa hiểu lý do tại sao bạn cảm thấy nó thực sự quan trọng để hiểu được những sắc thái, Giáo sư Lee?
LEE: I think the downside, of course, is that most Asian-Americans don’t live-up or meet this strict success frame. They’re not all high-achieving. They’re not all doctors, lawyers, engineers, and so many who don’t meet that exceptionally high bar feel like they’re failures or ethnic outliers and in extreme cases can lead to suicide. And it’s not by accident that the number of suicides among Asian-American students is higher than any other racial group in the country. LEE: Tôi nghĩ rằng những nhược điểm này đúng với hầu hết những người Mỹ gốc Á đã không đứng dậy và đáp ứng các yêu cầu cao này. Họ không phải là những người đạt được thành tích cao.Chúng ta không thể nào tất cả đều là bác sĩ, kĩ sư, luật sư hoặc ai không đáp ứng được những yêu cầu này sẽ cảm thấy thất bại và bị kì thị, điều này dẫn đến tự tử. Và nó không phải ngẫu nhiên khi mà số lượng các vụ tự tử trong sinh viên người Mỹ gốc Á lại cao hơn so với bất kỳ nhóm chủng tộc khác trong cả nước.
MARTIN: Một trong những kết luận hấp dẫn nhất trong nghiên cứu của Giáo sư mà tôi muốn hỏi trước khi chúng ta kết thúc rằng giáo sư đã nói rằng cộng đồng di dân thành công nhất thật ra là người Mỹ Mexico. Giáo sư có thể nói thểm một chút về lý do mà giáo sư đã nói như vậy?
LEE: Tôi rất vui vì bạn đã mang đến điều này và bởi vì tôi đã suy nghĩ rất nhiều về định nghĩa thành công chính là kết quả. Ai đã đạt được nhiều nhất? Người lái xe đẹp nhất? Ai làm ra nhiều tiền nhất? Và khi bạn nhìn vào nơi mà các nhóm bắt đầu, mà tôi nghĩ là một phần quan trọng của câu chuyện thành công đó là thường bị mất, bạn thấy rằng thế hệ thứ hai Mexico-Mỹ đã thực hiện các vận động nhất.
Họ tăng gấp đôi tỷ lệ tốt nghiệp trung học của cha mẹ họ. Họ đang tăng gấp đôi tỷ lệ tốt nghiệp đại học so với những người cha của mình và tăng gấp ba so với các bà mẹ của họ. Điều này diễn ra ở Los Angeles, nơi có dân số Mexico-Mỹ rất lớn. Và như vậy khi bạn nghĩ về sự thành công của thế hệ thứ hai Mexico-Mỹ đã dựa vào nguồn tài nguyên nào mà không cần sự giúp đỡ của các nguồn dân tộc, đó là điều rất đáng chú ý.
MARTIN: Jennifer Lee là một giáo sư xã hội học tại Đại học California ở Irvine. Cô gia nhập chúng tôi từ KUCI trong khuôn viên trường. Amy Hsin là một giáo sư xã hội học tại Queens College ở New York. Giáo sư Hsin, Giáo sư Lee, cảm ơn cả hai bạn rất nhiều vì đã tham gia với chúng tôi.
HSIN: Cảm ơn
LEE: Cảm ơn